¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸THUDK2¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Chủ ĐềTrang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 3

Go down 
Tác giảThông điệp
pigirl

pigirl


Tổng số bài gửi : 18
Join date : 25/03/2010
Age : 33

Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 3   Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 3 EmptyTue Mar 30, 2010 9:36 pm

làm cô ghê sợ, cô cảm thấy an toàn hơn. Bảo thì thầm "Mấy tay lái xe này... thế nào ấy. Nó làm tôi không yên tâm". Câu nói của cô lại chìm vào vô vọng, như thể lời tán gẫu trong một cuộc picnic nhỏ. Aston vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, qua hơi thở đều đặn của anh ta mà Bảo có thể cảm thấy. Lúc này đã 5 gìơ chiều, và sự thản nhiên của những người đồng hành khiến Bảo bình tâm trở lại. Cô chúi đầu vào thành xe và tiếp tục những giấc chập chờn.
Bảo lơ mơ thấy những người mở cửa xe ra ngoài rồi lại tọt vào nhanh chóng, hắt những giọt nước mưa lạnh ngắt lên người cô. Và một lần, khi cánh cửa xe mở ra rồi đóng lại, thu vào những tiếng sấm ầm ì, dai dẳng đặc trưng của mùa mưa miền nhiệt đới, Bảo thấy một bàn tay ướt át, lạnh toát túm chặt lấy mình, kèm theo âm thanh lào thào hệt như đêm trước trong ngôi nhà bí Nn. Cô nhận ra tiếng thằng Trường, có điều lần này quyết liệt hơn và hoàn toàn Nn chứa sự tuyệt vọng trong đó. "Nhanh lên, phải thoát khỏi đây." Thứ giác quan tuyệt vời của con người khiến Aston lúc này cũng hiểu được người nói mà không cần dịch. Ngay khi những người còn lại nhận ra ý định của thằng Trường, họ bắt đầu phản đối. Họ hỏi vì lý do gì, đi đâu, và cho dù bất cứ lý do gì đi nữa họ cũng không muốn tiếp tục trốn chạy, trong thời tiết thế này, ở cái địa hình không biết đánh dấu vào đâu trên bản đồ Campuchia, trong cơn đói khát và kiệt quệ. Họ nói rằng thằng Trường sau hàng loạt chuyện vừa rồi đâm lú lẫn nên sợ bóng sợ gió, nghi ngờ cả những kẻ dẫn đường mà chính hắn tự thuê. Gã đẹp trai nhắc lại cái dự định đưa hắn lánh đến nhà một người họ hàng ở tỉnh lị sát biên giới Thái Lan, sau đó Trường có thể đưa Bảo và Aston trở về. Họ chỉ cần chờ cơn mưa này dứt, chỉ cần chờ cơn mưa thôi. Trước sự kiên quyết của những kẻ đồng hành, thằng Trường vớ lấy cây đèn pin, bật công tắc. Khuôn mặt hắn lộ vẻ bất lực, hung tợn của con thú dữ bị dồn đến bước đường cùng. Hắn vạch miệng ba lô "Vì cái gì à. Vì cái này", ánh đèn pin lập loè soi rõ thứ bí mật nằm trong chiếc ba lô bNn thỉu, cũ kỹ mà lúc nào thằng Trường cũng giữ khư khư hơn cả tình mạng mình. Từng xấp đô la Mỹ màu xanh ken chặt trong đó. Những kẻ sống trong bóng tối thường đánh hơi thấy nguy hiểm rất nhanh. Thằng Trường đã không còn cách nào khác, đành vi phạm nguyên tắc do chính mình đề ra, mà có thể chỉ vì sự tiết lộ này hắn sẽ phải trốn chạy cả những kẻ đồng hành của mình. Sự giải thích ngắn gọn của thằng Trường quả là thần kỳ. Những người kia không bỏ phí một giây nào, theo gót thằng Trường bò xuống cửa xe. Họ mặc áo mưa, trườn xuống lớp bùn đất nhão nhoẹt để tránh những cặp mắt như thú rình mồi trên ca bin xe. Họ biết rằng nếu chỉ lỡ mất một nhịp, chỉ cần sai lầm trong một hành động, họ sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi trên mảnh đất vô danh này. Khi đã cách chiếc xe một khoảng đủ để không nhìn thấy rõ hình rõ dạng, họ đứng thẳng dậy và lao về phía cánh đồng. Sau lưng họ bắt đầu có tiếng chân rầm rập, và cả tiếng súng nổ lẫn vào những tiếng sấm chực xé toang bầu trời. Bảo nhắm mắt chạy trối chết, bởi nếu có mở mắt, cô cũng sẽ không nhìn thấy gì trong bức tường mưa dày đặc này. Tất thảy họ đều không nhìn thấy gì, nhưng bản năng tự vệ đã khiến họ chạy theo cùng một hướng. Cánh đồng hoang dại bắt đầu chằng chịt cây cối, và Bảo nhìn thấy những người phía trước cô
dừng lại. Họ đoán chừng hai gã lái xe không thể tìm ra con mồi trong thời tiết và địa hình này. Aston tìm ra một bụi cây có tán rất rộng, và họ đứng vào đó để tránh những làn mưa quất rát mặt. Bóng tối sập xuống nhanh chóng. Aston lại thò tay vào ba lô, như thể đó là một chiếc túi thần kỳ chứa đủ mọi thứ lúc cần thiết. Anh ta lấy ra một chiếc đèn pin to tướng, một chiếc bản đồ bọc nilon và một hộp nhỏ màu đen. Aston cởi áo mưa và ra hiệu cho những người còn lại căng nó lên thành một chiếc dù. Anh ta ngồi vào giữa, lật bản đồ và mở chiếc la bàn. Bảo tuyệt vọng. Họ làm sao biết mình ở đâu giữa cái cánh đồng khổng lồ không sự sống này. Rất có thể những tên lái xe kia đã ủ sẵn ý định đưa họ đến đây để cướp chiếc ba lô của thằng Trường và soạn sẵn cho họ những nấm mồ vô chủ. Tuy nhiên sau hàng loạt những hành động kỳ quặc của Aston như rọi đèn pin vào đám lá cây xung quanh họ, bốc một nhúm đất lên tay rồi miết cho nó mủn ra, anh ta đã khoanh một khoảng khá rộng trên bản đồ và cho rằng họ đang ở chỗ đó. Aston nói rằng họ cần phải đi về phía Tây, là hướng của dòng Tonle Sap, nơi sẽ tập trung nhiều dân cư, sau đó bắt xe ngược lên mạn phương Bắc để trả gã kia về nơi đã hẹn. Con đường trở về Việt Nam sẽ đơn giản hơn nhiều. Lúc này, tất thảy đều coi lời của Aston như sấm truyền của vị thánh dẫn đường. Aston cho rằng họ không thể ở đây lâu được khi mà cơn mưa không có vẻ gì là ngớt. Anh ta chỉnh lại la bàn và chỉ tay về phía ngược với chiếc xe, vẫn xuôi chiều theo hướng họ chạy từ nãy đến giờ. Aston hy vọng họ có thể tìm thấy một vài ngôi nhà của người thiểu số hay một cái lán bỏ hoang nào đó cho qua cái đêm hãi hùng này. Họ lại tiếp tục mải miết trong bóng tối. Mũi chân người nọ nép vào gót chân người kia. Cơn mưa dầm dề khiến những chiếc áo mưa của họ trở nên vô nghĩa. Ðôi chân Bảo bắt đầu tê cóng không còn cảm giác. Những đôi giày không được chuNn bị cho tình huống thê thảm này sục xuống lớp bùn nhày nhãy. Ðôi lúc va phải những bụi cây rậm rì, họ phải quay lại để lách sang con đường khác. Thảng hoặc, một ánh chớp rạch trời loà vào những thân hình trùm kín áo mưa đang mò mẫm như những bóng ma. Họ đi cho đến lúc toàn thân phủ nước ướt sũng, thì Aston dừng lại. Anh ta lại rút chiếc la bàn ra kiểm tra. "Mẹ kiếp. Lạc đường rồi." Khuôn mặt Aston phủ một thoáng băn khoăn khi chiếc kim la bàn chỉ hướng Ðông, chỉ một thoáng thôi. Anh ta phất tay theo hướng ngược lại, lNm bNm như tự thanh minh "Ðây là chiếc la bàn tốt nhất, từng có mặt trên khắp các chiến trường, sa mạc và núi tuyết." Họ lại tiếp tục rơi vào một khoảng thời gian và không gian không xác định. Khi Aston rút chiếc la bàn ra lần thứ ba, anh ta đã hoang mang thực sự. Chiếc kim la bàn bây giờ chỉ hướng Bắc và sau vài giây lúc lắc bắt đầu xoay tít như có một bàn tay nam châm vô hình bên dưới. Aston vặn vẹo chiếc la bàn, nhìn Bảo kinh ngạc "Ngay cả những khu vực từ trường cực mạnh cũng không thể làm nó rối loạn như thế này". Bảo rúm vào Aston "Thế anh cho là cái gì đã làm nó như thế?" - "Tôi không biết". Aston, người từng tuyên bố có thể vượt qua mọi lằn ranh nếu biết cách, người có trong tay đủ thứ dụng cụ trợ giúp anh ta trong mọi hoàn cảnh nguy hiểm nhất giờ đây trở thành một thứ vô dụng hệt một khách du lịch ba lô ngơ ngác giữa thành phố lạ. Một nỗi sợ hãi khủng khiếp bắt đầu thành hình khi Bảo nhận thấy thái
độ hiển hiện trên khuôn mặt Aston, điểm tựa tinh thần cuối cùng của cô. Hai kẻ kia bắt đầu bực dọc. Gã đẹp trai văng tục "Cần đ. gì la bàn. Mưa thế này đến người cũng còn điên nữa là la bàn. Cứ đường thẳng mà đi. Số sống thì sống, số chết thì chết." Nói đoạn, gã xông thẳng lên phía trước. Ðám người còn lại đành líu ríu bước theo. Ðược một quãng, Bảo nghe thấy gã đẹp trai reo lên "Sống rồi. Có nhìn thấy ánh sáng kia không." Những người khác ngNng lên, vuốt nước mưa trên mặt. Một làn ánh sáng xanh leo lét phía đằng trước, cách chỗ họ đứng chừng một trăm mét. Nó vờn qua vờn lại như những ngọn đèn bão, song toả ánh sáng xanh lét nhập nhờ, ma quái. Gã phấn khởi "Chắc có người cũng lạc đường như mình. Cùng hội cùng thuyền nhưng gặp thổ dân vẫn hơn". Aston dừng lại nắm chặt vai Bảo "Chưa chắc đâu. Ảo giác thường đến với những người kiệt sức vì lạc đường". Hai người kia xăng xái lên trước. Ánh sáng xanh ngày một rõ dần và chuyển động nhanh hơn. Nó nhảy múa như thể có một đám rất đông người đang cầm đèn đi đi lại lại. Bảo chắc đó không phải ảo giác, song có một thứ gì như nam châm cứ điều khiển bước chân Bảo chậm dần. Lại một CÁI GÌ ĐÓ gợn lên bằng giác quan. Khi Bảo cách vùng sáng xanh kia chừng chục thước, cô nghe thấy gã đẹp trai hét lên "Sao mắt tao tối đen thế này... đèn pin đâu...ánh sáng đâu hết cả rồi". Cả đám nhào đến. Ðột nhiên vùng sáng xanh biến mất, đôi mắt Bảo bị bịt kín trong một bức màn đen ghê rợn. Cô hét lên "Aston, đèn pin". Một quầng sáng loá lên, và những gì họ nhìn thấy... có thể không bao giờ đến ngay cả trong một cơn ác mộng hãi hùng nhất. Một màu trắng nhởn mênh mông đập vào mắt họ, là cả một cánh đồng xương người, với những hốc mắt trân trối, ai oán, những gò má lõm sâu đầy đe dọa. Bắt đầu là Bảo, cô chạy như điên dại, bất kể có chạy cùng đường với lũ người kia hay không. Ðây là cái gì, ảo giác hay sự thật. Tại sao cô lại nghe lời Aston dấn thân vào trò chơi kinh dị này. Khi Bảo kiệt sức ngã sụm xuống, cũng là lúc cô nghe lùng bùng bên tai giọng nói không còn âm sắc của Aston "Bảo, be calm". Cô lắp bắp trong cơn mê sảng "Aston, những... cái đó... ở đâu ra thế. Họ đã thu hết về bảo tàng Toulsleng rồi, họ đã xây những nấm mồ tập thể rồi". Giọng Aston hơi run rNy "Tôi... không biết. Có thể chúng ta gặp ảo giác. Ảo giác đến khi những người lạc đường kiệt sức. Thường là thế". Cây đèn pin của họ tối dần, toả ánh nhợt nhạt lên những đôi mắt kinh hoàng. Nó chập chờn rồi tắt hẳn. Một tia chớp nhằng nhịt lại loá lên, soi rõ một vùng nơi họ đứng. Là một trảng cỏ rộng, với những loại cây kỳ lạ trụi lá, thẳng tắp vươn lên trời. Từ thân cây chĩa ra những cành khẳng khiu, loằng ngoằng như tay người ốm đói. Và ngay trước mặt họ, là một căn nhà sàn bằng gỗ, kiểu cách giản dị như bất kỳ ngôi nhà địa phương nào. Ðể chắc chắn đó không phải là ảo ảnh, họ chờ một ánh chớp thứ hai. Lần này, căn nhà hiển hiện trước mắt họ và chỉ trong vòng một giây ánh sáng, họ nhìn rõ chiếc cầu thang chắc chắn dẫn lên tầng hai, một cái cửa ra vào không cánh. Nó đen ngòm như một hốc mắt khổng lồ, nửa chứa đựng lời mời mọc về một chỗ trú đêm ấm áp, nửa phát ra sự đe dọa Nn chứa vô hình. Ngay dưới gầm sàn là một số dụng cụ nhà nông bằng gỗ hết sức bình thường. Aston bước lên "Ta đi thôi". Họ lần theo dấu mái nhà mờ mờ trong màn mưa. Khi họ bước lên cầu thang, Aston đi đầu và
Bảo đi cuối cùng. Khi cô bước lên bậc thang thứ ba, có vẻ như Aston đã đứng trước cửa nhà. Anh ta dừng lại "Ta cứ chờ một ánh chớp nữa, để xem trong nhà như thế nào". Họ không phải đợi lâu. Ánh chớp lần này như nghe theo yêu cầu của Aston. Nó chói rọi vào những gì mà anh ta muốn. Và trong khoảnh khắc, Aston rú lên khủng khiếp. Tiếng kêu hoảng loạn đánh thức những người còn lại. Anh ta xô họ xuống cầu thang và rẽ mưa chạy thục mạng trong nỗi kinh hoàng. Tức thì Bảo nghe thấy những tiếng la hét, kêu gào điên loạn đến lạnh sống lưng của những kẻ kia "Mẹ ơi. Gì thế này". Những ánh chớp thi nhau rạch trời. Và Bảo NHÌN thấy... rất rõ ràng... những thân cây khẳng khiu trước mặt lúc lỉu treo những thân người. Ðó là những gương mặt rùng rợn nhất với những vết thương đang há miệng. Một vết cứa trên cổ, một lỗ thủng trên đầu hay hai hốc mắt trống rỗng ứa ra những dòng nước đen không ngừng chảy. Những thân hình teo tóp của thần chết bắt đầu chuyển động, những chiếc cổ ngoẹo xuống sau sợi dây lủng lẳng đã ngắc lên khuôn mặt sũng máu tươi. Chúng tụt xuống đất và giơ những bàn tay nghều ngào xiết lấy cổ họ. Cô còn kịp nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng đến gai người của kẻ sắp chết trên khuôn mặt những người đồng hành trước khi băng mình trên cánh đồng chết. Trí não của Bảo dường như đã tách rời cơ thể. Cô nhắm mắt lại để tránh những thi thể đang chạm vào cô. Bảo chạy bằng sức mạnh cùng kiệt trong tột cùng nỗi kinh hoàng, chạy trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, chạy bằng những cơn ảo giác mê sảng không rõ hình hài, bằng bản năng cuối cùng của một sinh vật sống. Nước mưa, sấm chớp, gai góc va vào da thịt cô lúc này đã không còn cảm giác. Bảo chạy miết và khi cả năm giác quan đã bắt đầu tê liệt, điều cuối cùng còn lại trong ý thức của Bảo là đôi chân cô đặt lên một mặt phẳng gì đó cưng cứng, "Ðường nhựa", Bảo còn lại một ý niệm duy nhất trước khi lịm hẳn vào thinh không.
Khi Bảo mở mắt ra, khuôn mặt đang cúi sát đầy lo lắng chính là mẹ cô. Bà reo lên và ngay lập tức có rất nhiều người lại gần vây quanh lấy Bảo. Cô đang nằm trên một chiếc giường sắt, trần nhà màu trắng. Những người xung quanh rất quen thuộc. Vậy là cô đã về nhà. Có thể đây chỉ là một cơn ác mộng, chuyến đi vừa rồi, tất cả đều không có thật. Mẹ cô nắm lấy tay Bảo "Con đã nói được chưa?" - "Con đang ở đâu đây?", Bảo thì thầm. "Bệnh viện. Con bất tỉnh tròn ba mươi ngày rồi. Người ta nhìn thấy con trên một đường quốc lộ ở Campuchia. Họ tìm ra giấy tờ trên người con rồi chuyển ngay sang đây. Người ta nghĩ con bị bán". Nghĩa là chuyến đi này, câu chuyện này và những nhân vật quái đản trong đó không phải là cơn ác mộng. Bảo thấy có một bóng mờ tối lướt vào căn phòng, một cái bóng khổng lồ quen thuộc. Anh ta chen vào đám đông, nở nụ cười bình thản quen thuộc. Ôi Aston. Ðột nhiên, khuôn mặt Aston trở nên nhăn nhúm khủng khiếp và làn da ngăm ngăm của anh ta nứt toác ra những vết thương ghê rợn. Bảo hét lên rồi lại ngất đi. Khi cô tỉnh dậy, đám đông vẫn ở bên cạnh với những khuôn mặt lo âu. Cô thảng thốt "Aston đâu?" - "Ai cơ?" - "Người đàn ông da trắng cao lớn vừa đứng cạnh đây". Mẹ cô chảy nước mắt "Làm gì có ai con. Tất cả đứng đây từ nãy giờ. Chỉ có ngần này người thôi mà".
Ðó cũng là lần cuối cùng, cô nhìn thấy hình ảnh của Aston Wilkinson.
Về Đầu Trang Go down
 
Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 3
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 1
» Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 2
» Chỉ in những gì bạn muốn in trên trang web
» Đoạn video cảm động dựa trên một câu chuyện có thật tại Nhật Bản
» Tạo phân vùng bảo mật dữ liệu trên USB

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸THUDK2¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸  :: ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸Kho Ebook Và Tryện¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸ :: Truyện Ma-
Chuyển đến