¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸THUDK2¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Chủ ĐềTrang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 2

Go down 
Tác giảThông điệp
pigirl

pigirl


Tổng số bài gửi : 18
Join date : 25/03/2010
Age : 33

Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 2   Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 2 EmptyMon Mar 29, 2010 8:55 pm

Bảo không còn nhìn thấy chiếc đồng hồ, thậm chí đôi tay để sát trước mặt cũng không thể nhận ra nữa. Từng tế bào trên người Bảo tê dại, rồi đông cứng lại. Bảo không còn thấy mỏi, không còn ngửi thấy mùi xú uế, Nm mốc và mùi hôi rình toát ra từ hai gã đàn ông. Những tiếng ngáy mơ hồ gợi nhắc cô rằng vẫn đang còn sự sống trong cái địa ngục này. Cơn lục bục trong dạ dày báo cho Bảo biết lúc này hẳn đã quá 8 giờ. Thằng em họ vẫn chưa quay trở về. Hắn đi đâu? Chắc chắn cái việc khiến hắn phải vội vã ra ngoài chẳng tốt đẹp gì. Biết đâu hắn gặp trục trặc gì đó và không thể về đúng giờ. Biết đâu hắn đã bị người ta tóm hay gặp một tai nạn dọc đường. Mà cũng có thể hắn đã đánh hơi thấy nguy hiểm nên bỏ rơi cả lũ Bảo để rông thẳng về Việt Nam. Mọi ý nghĩ của cô mơ hồ dần dần, rồi bắt đầu lẫn lộn trong ảo giác. Ngay cả thính giác cũng không còn hoạt động nữa. Những tiếng ngáy đều đều vẳng xa dần, xa dần rồi biến thành những thanh âm u u siêu thực. Ðúng vào lúc Bảo bắt đầu lịm đi thì hai gã đàn ông bên cạnh đồng loạt bật phắt dậy. Cô mở choàng mắt. Ánh đèn neon đục lờ trong phòng soi rõ thằng Trường trước mặt. Có lẽ những người kia đã nghe thấy tiếng mở cửa và theo bản năng thường trực ngay lập tức dứt khỏi giấc ngủ say sưa. Thằng Trường càu nhàu "Ðèn đóm đâu mà không bật lên". Hắn vứt lên giường vài cái bánh mỳ kẹp và lại chui vào buồng tắm, không quên vác theo chiếc ba lô. Bảo nhìn thấy chiếc ba lô của thằng em họ vẫn còn vài thứ gì đó nhưng không còn căng phồng như trước. Tuy nhiên cơn đói khiến cô bỏ qua cái ý định đoán xem đó là loại hàng quốc cấm nào mà thằng Trường phải thận trọng đến thế. Thằng Trường giục giã "Ăn nhanh lên, sắp đến giờ giao hàng rồi. Chị Hai và thằng cao kều kia chờ ở đây nhé. Em đưa khứa đến chỗ hẹn rồi quay về". Bảo trao đổi điều này với Aston, những mong anh ta đồng ý vì cô không còn muốn đi chung với con quỷ mang bộ mặt đẹp đẽ thêm một phút nào nữa. Nhưng Bảo buộc phải dịch lại hai câu ngắn gọn song rất kiên quyết của Aston "Anh ta bảo không được vi phạm hợp đồng. Anh ta phải được đi cùng từ đầu đến cuối, nếu không sẽ không thanh toán chỗ còn lại. Và vì chuyến đi rất tốt đẹp này, anh ta còn muốn thưởng thêm nữa". Bắt đầu một trận tranh cãi quyết liệt nữa của Trường và gã kia trong buồng tắm. Nhưng rút cuộc, Trường ra ngoài trước, cười hề hề "Ổn rồi, tiền trước đây"
Khi bốn người rời khỏi nhà trọ, đã 11 giờ đêm. Cả Phnompenh chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Khu chợ nơi quán trọ không một ánh đèn đường. Và những sạp hàng phủ bạt kín mít ban ngày ồn ào là thế giờ im lìm như những nấm mồ. Các hốc tường ven cửa chợ trần trẫn nhìn đám người thất thểu đi nép trên hè phố. Những bước chân dù rất cố gắng theo cách êm ái nhất vẫn gõ cồm cộp đều đặn xuống mặt đường. Bảo căng thẳng. Trong sự yên tĩnh tuyệt đối này, cô cảm thấy có hàng ngàn con mắt soi mói đang rình mò từ một góc nào đó của khu chợ, từ những ô cửa sổ tối đen như mực trên cao kia hay rất có thể từ một quãng ngoặt bất thình lình. Nhưng họ chỉ phải đi bộ một đoạn ngắn vì đã có một chiếc tuk tuk chờ sẵn ở đầu phố. Tay lái xe đội mũ sùm sụp, không cần hỏi han đã chạy thẳng một mạch qua những con phố tối đen. Chiếc xe chạy chậm rề bằng tốc độ tối đa, nổ máy phành phạch và lượn vào những ngõ ngách nhỏ xíu, mấp mô không trải nhựa. Dường như cả Phnompenh chỉ còn thứ ánh sáng duy nhất từ chiếc đèn pha tự tạo của gã lái xe và âm thanh phát ra từ động cơ. Mười phút sau, chiếc xe dừng lại giữa một con phố hẹp nhưng sạch sẽ với những toà nhà cao tầng sang trọng. Chờ cho tiếng phành phạch khuất dạng, Trường đứng ngó nghiêng một lúc rồi tiến đến trước một ngôi nhà ba tầng đồ sộ, cửa bao kín mít. Hắn bấm chuông. Vài phút sau, chiếc cửa cuốn đột ngột kéo lên, để lộ chiếc gara khổng lồ tối đen như mực. Trong này không một bóng người, có một cầu thang dẫn lên tầng hai nhưng người dưới này chỉ nhìn được đến đấy bằng đôi mắt đã quen với bóng tối. Chiếc cửa cuốn lại thản nhiên hạ xuống, chưa đầy một giây sau, đèn tự động bật sáng, ánh đèn vàng quạch song cũng đủ làm những người mới đến chói mắt. Một thanh niên da ngăm ngăm bước chầm chậm xuống cầu thang, hắn hỏi gã đẹp trai bằng tiếng Việt "Ông hỏi sao anh đi đông người thế?". Gã kia tái mặt liếc nhìn Trường. Trường cười hề hề "Khứa đặc biệt, tụi này phải tiền hô hậu ủng. Báo với bác sếp chuNn bị cho suất cát sê đậm rồi tụi này biến ngay đây." - "Anh chờ chút", gã thanh niên lạnh lùng quay lên. Chưa đầy năm phút sau, hắn đã quay trở lại "Ông bảo sáng mai các anh hẵng đi. Ði bây giờ nguy hiểm cho cả đôi bên. Sáng mai ông cũng chồng tiền đầy đủ". Hắn khoát tay ra hiệu. Cả bốn lũ lượt theo hắn lên thang gác. Các tầng trên đều tối đen như mực và phòng nào phòng nấy cửa đóng im ỉm. Gã thanh niên dắt họ qua những lối hành lang ngoắt nghéo rộng thênh thang được thiết kế một cách mờ ám. Hắn mở một cửa phòng ngay đầu cầu thang rồi bật đèn, sau đó im lặng đi ra ngoài. Căn phòng này hết sức sang trọng, hệt một khách sạn năm sao với đầy đủ thảm trải sàn, tivi, tủ lạnh, bồn tắm nhưng cũng độc một chiếc giường.
Ðêm đó, ba gã đàn ông nằm dưới sàn để nhường cho Bảo chiếc giường duy nhất và nhanh chóng làm thành một dàn hợp xướng với những tiếng ngáy quen thuộc. Chiếc giường nệm có mùi thơm của loại xà phòng giặt thượng hạng không đủ để Bảo chìm vào giấc ngủ. Trái lại nó gây cho
cô một cảm giác bất an kỳ lạ. Cô tự an ủi, cái địa ngục trần gian này sẽ chỉ còn kéo dài vài tiếng nữa. Khi trời hửng sáng, cô sẽ rời khỏi đây và chỉ một ngày nữa sẽ có mặt ở nhà, sẽ vùi đầu vào chiếc gối quen thuộc. Thằng Trường đã nói rồi. Lúc về đơn giản hơn nhiều. Hắn thông thổ như con cáo thành tinh. Cô còn sợ gì. Và cả Aston nữa, một thân hình khổng lồ với thần kinh thép từng kinh qua nhiều trận mạc. Bảo mỉm cười rồi nhắm mắt.
Bảo giật mình vì một cái gì đó không rõ. Nhưng thứ bản năng sinh tồn trong những ngày vừa qua đã rất nhanh chóng hình thành cho cô một phản xạ có điều kiện, cái phản xạ giống hệt Aston, Trường và gã đẹp trai kia. Một cái gì đó hiển nhiên làm cô dứt khỏi giấc ngủ đầy mộng mị. Cô nghe rõ dần những tiếng thì thào trong thanh vắng. Là thằng Trường "Hay mày ngủ mê?". Giọng gã đẹp trai đứt quãng "Tao đến giờ hít. Nhớ rõ ban nãy nhét một bi sau túi quần... không tìm thấy. Vật quá thử xuống nhà tìm xem có rơi dưới ấy... Tao nhìn thấy... nghe thấy". Tiếng thằng Trường rít lên bằng những âm thanh lào thào như không ra tiếng người "Ðù má. Tiêu rồi. Mày giết chúng tao. Tưởng được trúng đậm hoá chui mồm cọp". Bảo không nhìn thấy bằng thị giác nhưng nhìn bằng âm thanh. Cô thấy gã đẹp trai rủn đi rồi níu lấy thằng Trường như thằng bé ăn mày sắp chết đói bám lấy mớ khoai lang "Làm thế nào bây giờ anh?". Thằng Trường giúi gã kia ngã vật xuống "Ðù má. Sắp chết cả lũ rồi". Bảo ngồi bật dậy, cũng tiếp nối cái tiếng lào thào vô thực "Có chuyện gì?". Thằng Trường rít lên "Phải ra khỏi đây... Ngay bây giờ". Ngay lập tức Bảo quờ tay tìm Aston. Thì ra anh ta cũng đã ngồi dậy từ bao giờ. Cô ghé sát tai Aston, lặp lại nguyên si câu tối nghĩa vừa rồi của thằng Trường. Aston không nói một lời, rút chiếc đèn pin nhỏ bằng ngón tay trong túi quần khua quanh phòng. Họ mở to mắt để tìm một lối thoát. Chỉ còn chiếc cửa sổ với hàng chấn song diêm dúa màu trắng, có lẽ ban ngày trông rất thơ mộng. Gã đẹp trai, kẻ đã chứng kiến CÁI GÌ ÐÓ, lúc này tỏ ra nhụt khí nhất, thu người ngồi trên giường không một cử động. Aston thò tay vào ba lô, rút ra một dụng cụ kỳ lạ rồi ra hiệu cho thằng Trường. Thì ra đó là một chiếc kìm chuyên dụng, có thể cắt được những mảnh sắt to tướng. Mười phút sau, những thanh chấn song bắt đầu rời ra. Những tiếng cạch nhỏ sau mỗi miếng cắt ngọt khiến Bảo hết hồn. Gã đẹp trai đã chốt cửa trước cNn thận và giờ như được lấy thêm sinh khí. Khi chiếc cửa sổ mở ra một lỗ toang hoác đủ để một người chui lọt. Aston khua đèn pin xuống dưới. Bức tường đằng sau khu nhà tiếp giáp với một bãi đất hoang, lủng củng những khối sắt thép rỉ sét nằm nguệch ngoạc chen lẫn cỏ dại. Căn phòng của họ nằm trên tầng ba, và cái việc bẻ cửa sổ của Aston có vẻ như vô nghĩa. Song Aston nhanh chóng lôi tiếp từ trong ba lô một cuộn dây thừng nhỏ xíu nằm trong chiếc hộp sắt to tướng như hộp thước dây. Những người còn lại trố mắt nhìn các dụng cụ hiện đại của Aston quên cả tình cảnh hiện tại. Có lẽ nếu trong một dịp khác, thằng Trường sẽ hỏi Bảo "Chị moi đâu ra thằng cha quái quỷ này thế?". Aston vẫn khuôn mặt bình thản, động tác khNn trương nhưng chính xác như một người thợ làm vườn buổi sáng. Anh ta móc một đầu dây thừng vào cửa sổ, đầu kia có phần đệm chuyên dụng của người leo núi, buộc vào người thằng Trường rồi ra hiệu cho hắn xuống trước. Ba người còn lại giữ mối dây, từ từ thả thằng Trường,
tay vẫn giữa chặt ba lô, lủng lẳng như một xác chết xuống bờ tường. Gã đẹp trai xuống thứ hai và đến lượt Bảo. Cô hít một hơi dài, đưa mắt nhìn Aston. Khuôn mặt Aston lúc này lạnh lẽo như bức tượng đá. Anh ta lẳng lặng buộc dây ngang ngực cô rồi vẫn không nói một lời đỡ cô chui ra ngoài cửa sổ. Cái vũng đen đặc phía bên dưới giúp Bảo bớt chóng mặt song khiến cô có cảm giác như đang tụt dần xuống địa ngục. Một mình Aston có vẻ khó khăn hơn khi giữ mối dây bên trên nhưng anh ta làm mọi động tác hết sức cNn thận và trách nhiệm, như thể đằng sau lưng không phải là thần chết mà là một đám đông đang xúm vào cổ vũ cho một trò xiếc. Chiếc dây thít dần lấy ngực Bảo. Cô thấy khó thở. Cô đã tụt xuống tầng hai, và đang lơ lửng ngang cửa sổ phòng dưới. Cánh cửa sổ cạch nhẹ, không rõ do cơn gió lạ hay có kẻ mang khuôn mặt ác quỷ đang Nn hiện bên trong. Tim Bảo thắt lại. Những mối dây chuyền xuống nhanh dần rồi khNn trương hệt như Aston bị người nào đó giục giã. Bảo rơi vào trạng thái mất trọng lượng. Aston giật mạnh dây. Cô cuống lên tháo chiếc đai lưng rồi lo lắng nhìn lên trên. Chưa đầy một giây sau đã thấy Aston thoăn thoắt tụt xuống bờ tường như một diễn viên nhào lộn chuyên nghiệp. Aston nói nhanh "Có người đang tìm cách vào phòng". Thằng Trường khoát tay "Biến nhanh lên. Ðã gọi điện cho người đến đón rồi". Ðám người lao đi trong đêm đen. Cái bóng áo rằn ri của thằng Trường Nn hiện như những đốm bướm ma lập lờ phía trước. Bảo đã bỏ lại chiếc ba lô ngoại trừ cái ví nhỏ xíu ém chặt trong bụng. Cô chạy như điên dại nhưng so với sức khoẻ của ba gã đàn ông, cô tụt lại sau cùng, cách họ một khoảng mà nhiều lúc mồ hôi khiến cô không nhìn thấy bóng áo rằn ri đâu nữa. Lúc này, không một ai còn giữ phép lịch sự để chờ Bảo. Cô chạy bằng bản năng sinh tồn có từ hàng triệu năm, luồn qua những cái ngách nhỏ xíu, rậm rạp nhà cửa nhưng tĩnh lặng như một thành phố chết. Ðột nhiên thằng Trường dừng lại, hắn nghe ngóng rồi định hướng trong vài giây, đủ để Bảo đuổi kịp đám người. Không có tiếng bước chân đằng sau, không có tiếng xe chạy, không tiếng chó sủa đêm, chỉ còn tiếng thở hổn hển mệt nhọc của đám người đang tNu thoát. Thằng Trường ra hiệu rồi cắm đầu cắm cổ chạy tiếp. Họ nhìn thấy một chiếc xe thùng nhỏ đỗ ở góc phố. Kẻ dẫn đường không nói không rằng nhảy bổ lên thùng xe. Hắn khoát tay cho những người kia lên theo rồi nhanh tay đóng cửa lại. Chiếc xe tự động lao đi trong thành phố không người. Trong thùng xe ngột ngạt và đôi mắt Bảo bị bịt kín bởi một lớp màng đen không khí. Cả bốn người im lặng. Nỗi sợ hãi lúc này mới ngấm vào từng tế bào thần kinh của Bảo. Ban nãy, nỗi sợ hãi tận cùng đã biến thành những cơn điên loạn tách rời khỏi bản thể để chi phối hành động của cô. Chuyến đi kỳ lạ khiến Bảo như lúc nào cũng như đứng trên một chiếc thang dây treo trên vực thẳm, chỉ chực đứt một mối nối hay một cơn choáng độ cao cũng có thể khiến Bảo đối diện với thần chết. Bảo cảm thấy cổ họng xít lại, mãi mới mở ra được "Có cái gì ở trong ngôi nhà đó?". Câu hỏi của cô rơi vào im lặng. Cô lại bắt đầu nhìn bằng âm thanh. Tiếng xịt mũi của thằng Trường, tiếng bẻ tay răng rắc của gã đẹp trai trả lời cho câu hỏi vô vọng của cô. Chúng đang hoảng sợ, những kẻ không biết sợ là gì, những con linh cNu ăn xác chết sống chui nhủi trong bóng tối, lúc nào cũng chỉ chực cắn cổ kẻ yếu thế hơn
đã bắt đầu bị tê liệt. Bảo thì thầm với Aston "Theo anh, có cái gì trong ngôi nhà đó?". Cô có thể NHÌN thấy khuôn mặt bình thản của Aston "Biết đâu đấy, có thể chỉ là một lão trùm xã hội đen muốn thịt thằng kia vì một món nợ nào đó và mình bị vạ lây. Hay chính cả đám đã gây nguy hiểm cho lão và...". Bảo NHÌN thấy Aston lia tay ngang qua cổ. "Lão là một tướng lĩnh khát máu của Khơ me đỏ nay cải trang thành một nhà từ thiện, hoặc một giáo chủ của giáo phái tà đạo đang cần vật tế thần, mà cũng có thể là ma cà rồng thì sao". Aston cười khan. Trí tưởng tượng của anh ta đang bị kích động và Aston có vẻ thích thú với điều đó. Anh ta có một sự thoả mãn khoái lạc bệnh hoạn khi được đối mặt với những nguy hiểm chết người.
Chiếc xe chạy khá lâu, không rõ là một tiếng, hai tiếng hay cũng có thể là nửa ngày đường. Lịch sinh hoạt đảo lộn làm Bảo không còn những cơn buồn ngủ hay cơn đói nhắc nhở giờ giấc cho cô nữa. Bảo gà gật mặc cho những cú xóc va đầu cô vào thành xe đau nhói. Ðôi lúc chiếc xe đỗ lại làm gì đó, rồi lại chạy tiếp. Chừng rất lâu sau nó đỗ hẳn lại, và cửa thùng xe lịch kịch mở ra. Cả đám người ngơ ngáo ngó ra ngoài, liu diu mắt làm quen với ánh sáng. Trời đã sáng, song là thứ ánh sáng sầm sẫm lẫn với nước mưa. Trời đang mưa xối xả, mưa to đến nỗi Bảo không thể nhìn thấy vật gì ngoài khoảng cách hai mét. Một người chùm áo mưa kín mít đứng trước cửa xe. Hắn ta quẳng một bọc gì đó vào trong, nói tiếng Việt, nhưng là giọng miền Tây "Mưa to, không đi tiếp được. Hẵng cứ ở trong này", xong đóng sập cửa lại. Bóng tối lại bao trùm lấy họ. Aston dựng cây đèn pin vào một kẽ trên thành xe. Ánh đèn pin xanh xao hắt những tia yếu ớt lên mặt họ. Bảo nhìn những gương mặt, rùng mình. Lúc này, chúng không còn là những gương mặt người. Chúng mang vẻ kiệt quệ, hung dữ và chết chóc. Họ mở chiếc túi màu đen, là những gói cơm nếp khô ngắc và một bọc đường thốt nốt. Họ vò cơm chấm đường, ăn ngấu nghiến. Bảo cũng ngấu nghiến, cho dù không còn cảm nhận được mùi vị của thứ đồ ăn hỗn hợp kỳ quặc đó. Họ ăn, rồi lại ngủ tiếp. Bảo lơ mơ, nhiều lúc giật mình mở to mắt, không xác định được liệu đó có phải là giấc ngủ. Chuyến đi vỏn vẹn có ba ngày cũng như chưa hề tồn tại. Có thể đó chỉ là cơn ác mộng. Khi Bảo thức dậy, tất cả sẽ tan biến, và Trường, và Aston, và tên giết người đang trốn lệnh truy nã sẽ chỉ còn là những nhân vật dị hình trong giấc mộng. Thỉnh thoảng, họ phải xuống xe để giải quyết những nhu cầu tối thiểu. Thì ra họ đang đỗ trên một lối mòn nhỏ xíu, hai bên là cánh đồng. Không phải cánh đồng trồng lúa, trồng thốt nốt hay bất kỳ loại ngũ cốc nào, đó là cánh đồng hoang hoá, cô quạnh, chỉ có bóng dáng sự sống của thực vật dại. Mưa mỗi lúc một ồ ạt như thể có một vị thần liên tục hắt những phuy nước khổng lồ xuống mặt đất. Bảo không định dạng được vị trí của mọi vật xung quanh qua lớp lớp nước mưa này. Trên ca bin xe có hai gã cũng đang ngồi gà gật. Chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống khuôn mặt khiến Bảo không biết họ đang ngủ hay đang thức. Khi cô đi xa khỏi chiếc xe để tìm một chỗ kín đáo hơn, cái giác quan thứ sáu vừa hình thành trong một thời gian rất ngắn khiến cô NHÌN thấy những ánh mắt gai góc đang xuyên qua làn nước mưa, xuyên qua chiếc áo gió dày cộp làm cô rợn tóc gáy. Bảo nhanh chóng trở về xe. Lúc cô đã ngồi yên vị trong cái hộp xe hũ nút, giữa những gã đàn ông vẫn
Về Đầu Trang Go down
 
Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 2
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 1
» Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 3
» Chỉ in những gì bạn muốn in trên trang web
» Đoạn video cảm động dựa trên một câu chuyện có thật tại Nhật Bản
» Tạo phân vùng bảo mật dữ liệu trên USB

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸THUDK2¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸  :: ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸Kho Ebook Và Tryện¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸ :: Truyện Ma-
Chuyển đến