¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸THUDK2¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Chủ ĐềTrang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 1

Go down 
Tác giảThông điệp
pigirl

pigirl


Tổng số bài gửi : 18
Join date : 25/03/2010
Age : 33

Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 1 Empty
Bài gửiTiêu đề: Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 1   Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 1 EmptyFri Mar 26, 2010 9:38 pm

Written by Di Li
Trong bóng tối tĩnh lờ, nhóm người đi lủi thủi và lần theo dấu nhau bằng những tiếng chân lệt xệt bùn đất. Bốn chiếc áo mưa đều cố ý một màu đen tuyền, lặng lẽ lẫn vào đêm. Vào đến phố, người đi đầu dừng lại, nói rít qua kẽ răng "Prey Veng. Bảo thằng cao kều kia đi cách ra, khỏi gây sự chú ý". Người khổng lồ đi sau cùng áng chừng hiểu, tụt lại đằng sau một khoảng. Họ áp sát vào các bức tường nhà, chui đầu sâu trong lớp mũ nylon, tuồng như chiếc áo mưa là một thành luỹ rất đỗi an toàn. Những mái nhà Prey Veng chìm trong màn mưa đặc quánh, im lìm như chưa từng có sự sống. Ðến một khúc quanh tồi tàn, người đi đầu dừng lại vài giây định hướng rồi đi tiếp, mặt cúi gằm nhưng đôi mắt đảo liên tục quan sát. Một ngôi nhà hiện ra trước mặt, bNn thỉu hệt những ngôi nhà khác trong phố nhưng dưới mái hiên rộng rãi trước nhà tụ tập một lũ người nằm ngồi vạ vật. Thấy có người đến, họ ngồi bật cả dậy, bu lấy chân đám khách lạ. Lũ người ngợm có vẻ khiến người thứ ba hơi rùng mình. Người này lùi lại một chút để tránh những thân hình rách rưới, những cái đầu nghẹo sang một bên đầy dớt dãi, những ánh mắt hoặc điên dại hoặc giận dữ. Họ im lặng như từ nấm mồ chui lên nhưng hết sức chăm chú nhìn những người mới đến. Người đi đầu vẻ không để ý, tiến thẳng vào trong ngõ rồi chui vào một cánh cửa nhỏ nằm bên tay trái. Một gã đàn ông đầu tóc rối bù đang ngủ gà gật trên chiếc sôpha rách thấy có tiếng động mở choàng mắt. "Cho hai phòng. Chế độ như mọi khi", vẫn người ban nãy lên tiếng. Gã kia trả lời bằng tiếng Việt rành rẽ "Tầng hai. Phòng cuối cùng". Không ai bảo ai, họ tự động chui vào phòng của mình. Khi gã khổng lồ vừa đưa tay chốt cửa, người thứ ba vẫn để nguyên áo mưa, sụm xuống đất rên rỉ "Ôi mẹ ơi". Gã
khổng lồ không nói không rằng, giúp người bạn cùng phòng cởi áo mưa, rồi rút cục cũng thốt lên được một câu "Bảo, it just started."
Mọi sự chỉ mới bắt đầu. Chính xác thì nó bắt đầu từ lời đề nghị kỳ quái của Aston Wilkinson. Sáng đó Bảo đến toà soạn từ rất sớm vì được báo trước sẽ có khách tới thăm. Ðích thân tổng biên tập ra tiếp rồi giới thiệu với mọi người "Ðây là anh Aston Wilkinson, phóng viên chiến trường kỳ cựu. Tôi mong rằng các bạn sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ anh ấy" và tiếp tục quay sang Aston "Còn đây là cô Thu Bảo, mới vào nghề nhưng tiếng Anh rất giỏi. Cô ấy sẽ giúp đỡ anh trong những ngày lưu lại Sài Gòn". Aston mỉm cười thân thiện. Anh ta khoảng ngoài bốn mươi, vóc dáng cao quá khổ ngay cả so với người phương Tây, khuôn mặt bình thản, không đẹp, không xấu và có vẻ dễ mến. Bảo đã lên kế hoạch từ trước, sẽ dẫn Aston dạo quanh Nhà thờ Ðức Bà, Dinh Ðộc Lập rồi Chợ Bến Thành... nhưng không ngờ anh ta từ chối, nói sẽ tự đi một mình. Bảo nhún vai. Thu Bảo có nhiều kinh nghiệm trong những cuộc giao tiếp kiểu này. Ðàn ông nhìn thấy cô phần nhiều sợ chết khiếp. Bảo có dáng người cao lớn, đôi vai vuông rộng như đàn ông, mặt cũng vuông to, mắt xếch, lông mày rậm. Tuy nhiên giọng nói thì dịu dàng và rất nữ tính. Cô được phân công phụ trách mảng việc mà không ai muốn nhận, đấy là điểm tin và bình luận về tình hình an ninh trong ngày. Ðương nhiên sáng nào cũng phải tiếp xúc với những xấp hồ sơ nhẹ thì trộm cắp, nặng thì cướp giật, cưỡng hiếp, dằn mặt. Hồi còn đi học, Bảo có biệt danh là Bảo quái vật, đủ thấy người ta sợ Bảo là chính còn Bảo chưa hề biết sự thứ gì. Hai hôm sau, Aston chủ động gọi điện cho cô, ngỏ ý muốn nhờ cô một việc.
- Tôi muốn sang Campuchia.
- Anh định đi bằng đường nào?
- Ðường bộ.
- Anh xin visa chưa?
- Chưa có.
- Ồ.
- Nhưng tôi không định xin visa. Tôi muốn vượt biên.
Bảo suýt sặc ngụm cà phê trong miệng ?Anh hài hước thật.?
- Tôi không đùa. Tôi biết có những vụ vượt biên trái phép nho nhỏ và muốn được đi cùng. Ðó là nguồn tư liệu sống tuyệt vời, Aston bình thản nhấp cà phê.
- Anh điên rồi. Không thể được.
- Về mặt nguyên tắc thì không được. Nhưng bất kỳ lằn ranh nào trên trái đất này đều có thể vượt qua. Miễn là biết cách.
- Tôi chịu.
Aston nhún vai "Vậy mà tôi cứ tưởng... cô là nhà báo". Bảo nóng mặt "Không phải tôi chịu... không biết cách, mà tôi không muốn nhúng vào việc này. Tôi đang có vị trí, không thể chỉ cho người khác những việc phi pháp". Aston mỉm cười "Cô có thể đi cùng tôi". Bảo trố mắt "Anh điên à? Càng không thể được". Aston quả là người biết thuyết phục, ngay cả những việc phi lý nhất. Do đó, Bảo hoàn toàn không hề nghi ngờ gì về những chuyện anh ta kể sau này. Máu phiêu lưu của Bảo bị kích động. Cô nhớ ra thằng em họ xa dưới Tây Ninh. Trường hơn Bảo đến chục tuổi, là một thứ bệnh dịch mà cả họ đều tránh. Gã trộm cắp, đánh lộn từ bé, vào tù như cơm bữa. Bảo nghe phong thanh gã đôi lần sang được Campuchia mà chẳng cần nhờ đến lãnh sự quán. Gã hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Bảo, rồi nhếch mép "Chị Hai cứ yên tâm, có sẵn hàng rồi, đêm nay lên đường". Bảo gọi cho Aston, rồi chỉ kịp gom bộ quần áo vào một chiếc balô nhỏ, báo với mọi người rằng đi thực tế đến tuần sau về. Bảo đi cùng Aston xuống Tây Ninh bằng một chiếc xe đò, rồi chờ đến nửa đêm mới ra chỗ hẹn. Thằng Trường đang đứng cùng một người nào đó nữa. Thấy tốp Bảo đến, người kia giật bắn mình gằn giọng "Thế này là thế nào?". Trường cười hề hề "Cũng hàng, đi cùng chuyến". Người kia là một thanh niên khoảng 30 tuổi, tóc nhuộm đỏ, khuôn mặt đẹp trai, và thoáng trông quen quen mà Bảo chưa nhớ được đã nhìn thấy ở đâu rồi. Bảo chợt nghĩ có lẽ anh ta là một ca sĩ phòng trà nào đó cũng nên. Trường kéo người kia ra một góc, đàm phán có vẻ căng thẳng rồi một lát quay lại "Ổn rồi, tiền trước đây".
Họ xuất phát vào lúc 0 giờ, chờ đúng đến khi cơn mưa dai dẳng bắt đầu ào xuống. Từ lúc đó thằng Trường rất ít nói, hắn chỉ rít qua kẽ răng những mệnh lệnh cần thiết. Hắn cũng mang một chiếc balô sau lưng, nhưng có vẻ rất nặng, như không chỉ là quần là áo. Bảo rùng mình, biết đâu những thứ gì trong chiếc balô cũ kỹ kia. Họ băng qua cánh đồng, lúc bò, lúc trườn trong bùn đất. Bảo cắn chặt môi, cô đang lết trên những cánh đồng xưa kia từng trắng xương người. Những màn mưa che chắn cho họ giờ trở nên đe doạ như giăng ngàn con mắt vô hình xung quanh. Bảo chỉ biết câm lặng đi theo kẻ dẫn đường. Trong bóng đêm, cô không còn phân biệt được phương hướng, đành bám theo những âm thanh đang chuyển động phía trước. Sau khi luồn qua những lối mòn đen đặc áng chừng ba tiếng đồng hồ, có hai chiếc xe máy cùng hai người choàng áo mưa màu đen chờ sẵn họ trong một bụi rậm. Khi đến tỉnh lị Prey Veng, trời đã tang tảng sáng. Hai người tài xế im lìm như gốc cây cổ thụ, đã đèo họ qua những quãng đường ngoằn ngoèo, hoang vu không người trú ngụ, nhận vài thứ gì đó từ trong ba lô của Trường rồi phóng đi mất. Và từ đó, nhóm người kỳ lạ tiếp tục đi bộ vào trong phố.
Trong phòng trọ bNn thỉu có độc một chiếc giường đôi, và chiếc đệm Nm ướt có vẻ sạch sẽ hơn nền nhà đôi chút. Sau khi trút bỏ được chiếc áo mưa và thay bộ quần áo cũng đã sũng nước, Bảo nằm vật xuống giường. Thằng em họ đã báo trước, họ phải ở lại nhà trọ cả ngày hôm sau, rồi chờ đến rạng sáng mới lên đường đi Phnompenh, là nơi gã thanh niên đẹp trai kia cần đến. Sau đó hắn sẽ đưa Bảo và Aston trở về đúng con đường cũ an toàn. Vậy là hết hợp đồng. Aston mở sổ ra ghi chép vài thứ gì đó rồi nằm xuống cạnh Bảo. Bảo mệt rũ người, song chuyến đi kinh hoàng vừa rồi khiến cô khó ngủ. Trằn trọc một lúc, cô cũng lịm vào cơn ác mộng trong tiếng ngáy vang trời của Aston. Khi cô mở mắt, Aston đã ngồi ở mép giường, lại tiếp tục ghi chép. Tiếng bánh xe chạy trên mặt đường lép nhép khiến Bảo biết rằng trời vẫn đang rả rích. Mới chỉ bắt đầu mùa mưa. Và lúc đêm qua, khi cô thầm nguyền rủa cái thời tiết quái quỷ này thì gã em họ có vẻ hoan hỉ, vừa đi vừa lNm bNm rằng hết sức may mắn, ông Trời chiều lòng người. Vừa lúc đó, thằng Trường cũng gõ cửa xin vào, báo rằng đã một giờ chiều và mọi việc đều tốt đẹp cả. Hắn mang theo vài ổ bánh mì không, vài chiếc túi nylon đựng thứ gì đen bóng. Hắn mở ra, ở trong là một vốc nhện và gián rán giòn, bóng nhãy. Hắn ra hiệu cho Aston kẹp thứ đồ ăn vừa mua được dưới chợ vào bánh mì. Aston làm theo, rồi điềm nhiên đưa lên mồm ngoạm một miếng to tướng. Trường dặn dò Bảo vài câu rồi trở về phòng. Cô bỏ riêng mấy con nhện ra ngoài nhấm nháp rồi bắt chuyện "Trông anh giống người Nam Âu hơn". "Không hẳn," Aston cho nốt con gián cuối cùng vào miệng lúng búng "Ông nội tôi gốc Ailen, bà nội người Do Thái. Nhưng ông ngoại lại mang hai dòng máu Trung Quốc và Ai Cập. Bà ngoại tôi người Nga. Tôi được pha trộn từ năm dòng máu cả thảy như nhiều người Mỹ khác... Ngay khi cuộc chiến tranh Vùng Vịnh bắt đầu, tôi đã có mặt ở đó, rồi lần lượt đến các chiến trường trên bán đảo Balkan". Aston có vẻ phấn khích khi nhắc đến các chiến trường đã đi qua. Anh ta hào hứng kể về những cuộc nội chiến ở Srilanka, Dafur, về 4 triệu người chết ở Congo trong cuộc chiến tranh giành kim cương và khoáng sản, về 20 ngàn đứa trẻ bị bắt cóc làm lính và nô lệ tình dục ở Uganda, những cuộc thảm sát đẫm máu ở Liberia và vụ thanh trừng sắc tộc giữa người Hutu và Tutsi. Trong lúc kể, đôi mắt bình thản của Aston ánh lên những tia kỳ lạ. Anh ta nói đã nghiên cứu tường tận các vụ tra tấn dã man trong cuộc chiến tranh Việt Nam, những cú đập báng súng vào gáy chết tươi, những người tù Việt cộng bị dứt thịt ra bằng kìm rồi rắc ớt bột lên vết thương. Theo Aston vẫn chưa là gì cả. Những vụ hành hình rùng rợn của Khơ me đỏ khi cứa cổ người bằng lá thốt nốt như cứa cổ gà, chôn sống hở đầu rồi phang cuốc lên đỉnh sọ, cũng chưa là gì. Ngay cả những màn giết chóc trong các trại diệt chủng xưa kia của Ðức Quốc xã, nhốt hàng trăm người vào phòng lạnh cho đông cứng xong nhúng vào bể nước sôi để rã từng mảng thịt, cho người sống vào phòng sấy khô như nướng mực, Aston nhún vai "Chưa đi đến đâu". Là bởi vì Aston đã chứng kiến những vụ tàn sát man rợ bằng cách đóng đinh lưỡi tù binh xuống bàn rồi dùng búa đập cho nát bấy. Nhiều lúc Bảo không hiểu nổi những tiếng lóng của Aston nhưng anh ta có biệt tài minh hoạ bằng ngôn ngữ cử chỉ sao cho người kia hiểu thì thôi. Những động tác dứt khoát
của Aston khi miêu tả các kiểu hành hình khiến Bảo chợt thấy món ăn côn trùng do thằng em họ mua về trở nên ghê tởm. Cô khó chịu "Và anh đứng nhìn?". Aston cười giòn tan "Chứ sao. Chẳng lẽ tôi có thể can thiệp. Tôi không phải là chính trị gia, uỷ viên Liên hợp quốc hay nhà truyền giáo. Tôi lọt được vào các căn cứ quân sự mà không bị tống cổ là may mắn lắm rồi." Bảo nhún vai. Ồ, tất nhiên anh không thể can thiệp. Tất nhiên. Nhưng những câu chuyện của Aston được kể lại bằng cách thích thú như lúc anh cắn miếng bánh mì kẹp nhện và gián. Aston tinh ý nhận ra thái độ của người bạn đồng hành, anh ta thanh minh "Nguyên tắc của cánh nhà báo chúng tôi là chỉ quan sát và bình luận. Không can thiệp. Ðó là luật bất thành văn." Anh ta bắt đầu thay đổi chủ đề "Toàn lao vào nơi lửa đạn nhưng cô xem này. Không hề xây sát một vảy da". Aston cười ha hả rồi giơ hai bắp tay lên ngang vai. "Cần phải biết cách. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng phải có cách. Tôi đã từng sống giữa những người Kurd hẳn một năm trời. Một người da trắng Thiên chúa giáo, mà có thể lọt vào cộng đồng người Kurd". Bảo không hề nghi ngờ những gì anh ta nói, cũng như khi Aston đã từng tuyên bố mọi lằn ranh đều có thể vượt qua, miễn là biết cách. Một người như Aston thậm chí có thể sống cùng những tên giết người khát máu như thể sống giữa những người hàng xóm thân thiện. Như đọc được ý nghĩ của Bảo, Aston kết thúc câu chuyện "Tôi cũng đã tiếp xúc với một tên giết người hàng loạt trước khi thằng cha đó lên ghế điện. Hắn đã lột da đầu hơn chục cô gái sau khi cưỡng hiếp họ". Aston kể về nhân vật kinh dị này như thể nói về một ngôi sao điện ảnh. Chiếc giường là thứ duy nhất trong phòng có thể ngồi được, và Bảo, theo phản xạ hơi nhích ra xa một chút. Cô thấy con người Aston rờn rợn. Bảo buột miệng "Tụi đó có khác gì lũ quỷ hút máu người". Aston thôi cười. Anh ta ghé sát mặt Bảo, hạ giọng bí hiểm "Hồi còn ở bán đảo Balkan, tôi đã cố công đi tìm những dấu vết còn sót lại của ma cà rồng mà không gặp. Chỉ còn có ma cà rồng là tôi chưa được gặp. Ðúng đấy, chỉ còn có ma thôi"....
Tối hôm đó, bữa ăn của họ có khá hơn. Bảo sang phòng thằng em họ để lấy khNu phần. Trường chia cho Bảo và Aston một hũ cơm và hai suất cà ri. Gã thanh niên đẹp trai ngồi trên giường vục mặt ăn, không nói không rằng. Cô cố gạn trí nhớ để xem cô đã gặp hắn ở đâu rồi nhưng hắn có vẻ khó chịu trước ánh nhìn tò mò của Bảo. Hắn đứng dậy đi vào toa lét. Trước khi hắn với tay đóng cửa, cô chợt nhìn thấy một vết sẹo dài quấn thừng trên phía cổ trái của tay thanh niên đẹp trai. Một tia chớp loé lên. Bảo giật mình nhận ra rằng cô đã nhìn thấy hắn trong bức ảnh truy nã ở văn phòng công an quận cách đây hai tuần. Vết sẹo nằm dưới khuôn mặt đẹp trai không thể trộn lẫn vào đâu được. Cô gạn lại ký ức. Hắn bị truy nã vì người ta đã tìm thấy con dao tang vật trong nhà hắn, là dụng cụ hành nghề chuyên nghiệp, cũng là thứ đã xuyên gọn ổ bụng một tên trùm xã hội đen khác. Bảo thấy nền đất dưới chân hơi chao đi. Cô phải dựa hẳn vào tường để giữ bát cà ri trên tay cho cố định. Lúc tên giết người từ trong toa lét đi ra, Bảo cố giữ nét mặt bình thản, khuôn miệng cười thân thiện. Cô chào rồi về phòng. Trường dặn với theo "Nhớ ở yên đấy. Ðừng có ra ngoài nhé". Trong lúc Aston đang ăn ngấu nghiến bữa tối, Bảo hít một hơi dài rồi thì thầm "Cái thằng đi cùng
mình... không phải là ca sĩ... là một tên giết người... có trong hồ sơ truy nã". Aston vẫn mải mê với bát cà ri trên tay, như thể vừa nghe cô thông báo kết quả của một hiệp bóng đá. Bảo rít lên khe khẽ "Aston, anh có nghe thấy gì không. Chúng ta đang đi chung với một tên giết thuê chuyên nghiệp." Aston liếm cặp môi bóng nhẫy, mặt bình thản "Chúng ta không can thiệp. Luật bất thành văn". Bảo run người "Vứt mẹ cái luật của anh đi. Suốt từ hôm qua tôi đi chung với một kẻ giết người. Trời ơi." Aston xoay người về phía Bảo "Nghe này, chúng ta có thể làm được gì? Cô tự đi xuống phố tìm đồn cảnh sát Campuchia để báo cáo? Chúng ta kể chuyện này với em họ cô và yêu cầu anh ta đưa trở lại? Hay tôi và cô trốn thoát khỏi đây? Ha ha. Buồn cười chưa. Chúng ta vừa trốn khỏi Việt Nam. Cô nên nhớ rằng giờ phút này tôi với cô cũng đang là tội phạm đấy nhé". Bảo giật bắn mình. Rõ một điều rằng nếu có thêm cả chục tên giết người nữa đi cùng chuyến với Aston, anh ta cũng chẳng ngán, trái lại càng hứng thú vì pho tư liệu sống có giá trị cho những bài báo đắt tiền của anh ta. Càng ngày Bảo càng ghê sợ người đồng nghiệp của mình. Cô vặn vẹo hai tay. Bảo biết rằng nếu cô và Aston có bất kỳ hành động gì, chính thằng em họ quý hoá sẽ giải quyết mọi chướng ngại vật trong chuyến "giao hàng" của hắn. Tờ mờ sáng hôm sau, Bảo thức dậy trước nhất sau những giấc ngủ ngắn chập chờn. Bên cạnh cô, Aston vẫn ngủ ngon lành, khuôn mặt bình thản như đang nằm trên chính giường nhà mình và sáng hôm sau sẽ có một tách cà phê nóng hổi chờ sẵn trên bàn làm việc. Bảo mặc quần áo. Những bộ cô mang theo đều là đồ của nam giới. Sẵn mái tóc cắt ngắn, giờ trông Bảo khuỳnh khoàng như một gã đàn ông cao lớn. Việc cải trang này của Bảo cũng là để đề phòng mọi bất trắc trên đường đi.
Họ bước ra khỏi nhà trọ. Những khuôn mặt người ngây dại trước hiên nhà lại thô lố nhìn họ như lúc mới đến. Cả bốn người mặc những bộ quần áo cũ kỹ, bNn thỉu hệt những người nông dân Campuchia. Riêng Aston vẫn phải đi tụt lại đằng sau một quãng. Ra đến đường quốc lộ, Trường vẫy một chiếc xe tải nhỏ, trên thùng xe đã nhung nhúc những người. Bảo ngồi chen giữa những thùng ngũ cốc và sọt rau đã héo nẫu dưới ánh nắng sớm hưng hửng. Không lâu sau, cứ một quãng, chiếc xe lại chạy chậm lại cho khách nhảy lên. Không còn chỗ nữa, nhưng có vẻ như những người dân quê đã quen đi lại kiểu này nên bám kín xung quanh thành xe bằng đủ mọi tư thế xiếc. Giờ thì chiếc xe đã chở một khối lượng gấp ba lần trọng tải mà nó có thể. Ðường xấu, chở nặng, chiếc xe cũ mèm đi xiên xẹo như lúc nào cũng chực ngã lăn kềnh xuống bờ ruộng. Trường nháy mắt, ý bảo đi bằng cách này là an toàn nhất hệt như khi hắn phấn khởi trườn trên những cánh đồng ngập ngụa nước mưa và bùn đất. Những lớp đất đỏ vừa hanh hao sau cơn mưa tung lên những làn bụi đường nặng chịch. Bảo ho sặc sụa, liếc mắt nhìn Aston đang co người bình thản bên một sọt chuối. Anh ta ra hiệu rằng họ vẫn còn may mắn chán so với những người đang lúc nhúc bám vào thành xe kia. Thỉnh thoảng, chiếc xe vẫn chầm chậm thả khách xuống, nhưng không vì thế mà xe bớt nặng vì liên tiếp có người nhảy lên. Những gã nông dân hôi mù, mồ hôi đặc quánh bết xuống cổ, quần áo bụi bờ đất đỏ. Tuy nhiên, Bảo đã bắt đầu thích nghi với cái hỗn tạp, bNn
thỉu từ lúc dò dẫm trên những cánh đồng hoang sát biên giới. Trời bắt đầu nắng gắt, tỏa cái nóng hầm hập xuống những sọt thực phNm tươi đang bốc mùi, làm khô rang những cục đất sét dính vào thành xe và nhây những lớp mồ hôi nhính nhớp từ người nọ sang người kia. Ấy vậy nhưng chỉ một quãng trời đã bắt đầu ào mưa. Những con người trên xe tiếp tục chịu trận, hứng đủ sự tai quái của thời tiết không một lời phàn nàn. Bảo rút một chiếc túi nylon thít lên đầu. Trong cái diện tích chen chúc trên thùng xe lộ thiên, Bảo không bị ướt người, vì không một giọt mưa nào có thể chui lọt xuống phía bên dưới. Xế trưa, xe vào đến ngoại ô Phnompenh. Trường gọi một chiếc tuk tuk để rồi một tiếng sau đó, chiếc xe thả họ xuống một khu chợ tồi tàn, ầm ĩ tNm mùi rác rến. Cả đám người lầm lũi theo kẻ dẫn đường vào một phòng trọ nằm khuất trong góc chợ, có phần còn bệ rạc hơn căn nhà trọ ở Prey Veng. Bảo gằm mặt đi theo những bước chân đều nhịp lên thẳng lầu hai. Cái thứ mưa dai dẳng đầu mùa làm cho mặt sàn hành lang đã bNn thỉu lại càng thêm lớp nhớp. Trường đNy cửa một căn phòng phía tay mặt "Chỉ ở đến tối, nên thuê một phòng cho tiết kiệm". Bức tường nhà trọ áp lưng vào khu chợ, không hề có cửa cổ, chỉ vài lỗ thông hơi phía bên trên hứng trọn những tạp âm và mùi xú uế đặc trưng. Những lớp vữa trên tường đã mủn ra và chỉ cần động nhẹ là có thể rụng xuống hàng tảng. Căn phòng chỉ có một chiếc giường duy nhất là nơi có thể ngồi được. Bảo mệt đờ người, nhìn chiếc giừơng với ga cháo lòng đầy vết ố vàng một cách thèm muốn rồi đành ngồi nép vào một góc. Gã đẹp trai không nói không rằng nằm lăn lên đệm. Còn Aston cũng ngay lập tức cởi giày và duỗi chiếc chân dài nguêu xuống tận cuối giường. Trường vội vã rửa mặt xong vác chiếc ba lô lên vai "Tôi có việc phải đi bây giờ. Mọi người ở yên trong này không được ra ngoài. Ðến chiều tôi quay lại đón". Nói xong hắn bước phắt ra cửa. Bảo nghe thấy tiếng lách cách của ổ khoá phía bên ngoài và tiếng bước chân văng vẳng xa dần. Cô kinh hãi. Thằng em họ đã nhốt cô cùng một tên giết người và một gã nhà báo ngoại lai thích ngửi mùi tanh của máu trong một căn phòng âm u như nhà ngục của kẻ tử tội, ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Cả ba bọn họ nằm ngồi yên lặng trên giường. Bảo không còn chuyện gì để trao đổi với người đồng nghiệp bất đắc dĩ, càng không thể nói chuyện với kẻ có khuôn mặt đẹp như ca sĩ. Cô cũng không thể ngả tấm thân mỏi nhừ xuống giường hay đánh liều lê la xuống nền đất Nm ướt đầy gián rết. Gã đẹp trai đã cất tiếng ngáy. Aston cũng lấy chiếc ba lô kê dưới lưng kiểu nửa nằm nửa ngồi rồi lim dim đôi mắt trên khuôn mặt bình thản. Bảo cứ ngồi như vậy, trong ánh sáng nhờ nhợ của căn phòng mà nếu không có đồng hồ hẳn không biết trời sáng hay đã tối. Giờ phút này, cô cảm thấy cảnh chen chúc trên chiếc xe thùng khét mùi mồ hôi và rau thối, qũang đường đi bộ dưới làn mưa đêm bNn thỉu ở Prey Veng, cánh đồng vùng biên úng ngập lổn nhổn những mảnh vụn xương người còn sót lại dù sao cũng vẫn dễ chịu hơn ngàn lần. Không gian và thời gian trong căn phòng này, trên chiếc giường ngột ngạt này như sánh lại, không thể trôi đi được nữa. Bảo bắt đầu đếm sự sống từ những khấc chạy của kim giây trên chiếc đồng hồ đeo tay. Hai gã đàn ông vẫn ngáy vang trời và căn phòng đã đen ngòm lại. Những âm thanh lao xao lọt vào qua lỗ thông hơi bắt đầu giảm dần rồi mất hẳn.
Về Đầu Trang Go down
 
Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 1
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 2
» Vong Hồn Trên Những Cánh Đồng Chết - Phần 3
» Chỉ in những gì bạn muốn in trên trang web
» Đoạn video cảm động dựa trên một câu chuyện có thật tại Nhật Bản
» Tạo phân vùng bảo mật dữ liệu trên USB

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸THUDK2¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸  :: ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸Kho Ebook Và Tryện¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸ :: Truyện Ma-
Chuyển đến